Mất tân
Mất tân
An Hoang Trung Tuong
Truyện-ngắn 2008-05-21 05:17:00
LƯU Ý: MỌI SAO CHÉP PHẢI GHI RÕ NGUỒN VÀ TÁC GIẢ
Cháu mất tân năm cháu tròn hai-mươi. Nhàta hai-mươi, thì dầy côngnghiệp. Bác Gì Phú biên cươnglĩnh cộngsản dảng (*1). Bác Gì Hữu bừng-nắng-hạ (*2). Bác Gì Thành xuấtzương tìm dường-káchmệnh nơi chântrời xa mùtắp (*3).
Cháu, thú thực, ở tuổi hai-sọi, nhõn có khátvọng mất tân (*4).
Hai-mươi, chưa mất tân?
Nhỡ dâu, hai-mươi-mốt tuổi, dùng phát, phải ra trận, như anh Thạc chị Trâm, lại dùng phát, hysinh, bởi một phát súng của dồngbào, thì dúng là, số bốc cứt (*5). Chết còn tân, thì chuaxót, ôi thôi chuaxót.
Nhỡ dâu, hai-mươi-hai tuổi, chưa chết vì quêhương, mà chết vì cái xe buýt lấn dường, hay cành cây rớt trúng mẹ dầunão (*6). Nãonề, ôi thôi nãonề. Chết còn tân, với hànghàng hoa trắng (*7).
Nhỡ dâu.. Nhỡ dâu.. Nhỡ dâu..
Cháu quyếtdịnh mất tân bằng mọi giá không quá dắtdỏ. Ba-chục cuốc xe-ôm, là ngânphí chấpnhận dược (*8).
Lận trăm ngàn {xèng} trong túi sau, cháu di kiếm mánh phá tân (*9).
Cỡi con Uây Tàu 100cc phạch-phạch qua phố Dê, mà ruột cháu xốn như lượn bến Nhà Rồng zòm xuống boong tàu La Tơrêvilơ bốc khói thựczân mùa dầu thếkỷ (*10). Các dànanh bảo, quanh dây gáimú dứng dầy. Mất tân bởi một con bớp ế, thì thật êchề, nhưng không êchề bằng xuống hỏangục mà tân cứ chưa mất (*11).
Chạy chậm-chậm chừng hai trăm thước, thì cháu nghe tiếng phạch-phạch ngay cạnh. Rõ tiếng máy của một con cũng Uây Tàu, chạy không ga (*12). Linhcảm không lừa giai tân baogiờ. Dươngnhiên rồi, dó là một con mái (*13).
Con-mái hơi già, nhẽ trên ba-sọi, hoặc hơn chút. Nhưng tinhthần quyếttâm mất tân của cháu không cho cháu lằngnhằng. Mái nào không là mái? Không nhẽ thiênkim tiểuthư thì mái hơn một bác nạzòng (*14). Máu cháu zầnzật trong các dộngmạch chủ, nhất là tại các vùng nhạycảm, như ngóntay, hoặc vài cơquan khác.
Không nhòm kỹ con-mái, nhưng cháu biết chắc, cháu sẽ mất tân vì nó. Zù nó là một con ngựa mái, hay thậmchí một con côngnông mái (*15).
Con-mái chạy bên cháu chừng chục thước, rồi quay sang, nhoẻn cười. Với các bác hànlâm, thì cười này vôcùng nhemnhuốc. Nhưng với cháu, nó là cứucánh (*16).
Chuẩn chỉdạo bởi các dànanh, cháu hỏi, nhiêu em? Con-mái dáp, cho em tám-xịch, em bao phòng (*17). Nhận giá cú phá tân rẻ hơn zựkiến tới hai-chục ngàn, thì cháu vẫn buông một phát mặccả, sáu-chục thôi em. Con-mái cười, theo em nhé.
À thì theo.
Dó là một quãng-dường-zài-lộng-gió, như trong bài hát gì, của tay gì bên tây, như tạng cháu dã tìm ra chânlý (*18). Cháu không nắm chânlý xưa của bác Gì Quốc dẹp tầm nào, nhưng cháu chắc, nó cũng chỉ lânglâng ta cỡ dó (*19).
Anh sắp mất tân. A-ha-ha.
Con-mái zong cháu tới một nhànghỉ bầntiện (*20). À thì bầntiện.
Cháu không nhớ, cái ga-giường màu gì, tivi phát nhạc Vừng Giời Dông trong mục thờisự không, thậmchí không nhớ cách con-mái tụt khỏi cháu quả quần Jong Hua thế nào (*21). Mất tân, zứtkhoát hệtrọng hơn quầnbò, nhạc tivi, ga-giường, và sứmệnh zântộc, phỏng ạ.
Dến doạn này, thì cháu tự zuyệt, cắt mẹ văn di. Văn Bựa, cũng cần những nguyêntắc không bựa (*22). Cái chính là, sự bựa của ta, phải nằm trên sự bựa của dời. Sến quá nhỉ.
Xongxuôi, cháu trả tiền. Bo thêm con-mái chục ngàn, bângquơ cháu mới hỏi, em nhiêu tuổi.
Con-mái bảo, con em nhớn rồi. Cháu bảo, nhớn là nhớn như nào.
Con-mái cười-cười, con em hăm-bốn.
Dịt mẹ, cháu buột-mồm, con em hơn anh bốn tuổi.
@2007
5 Comments. Page: 1
An Hoang Trung Tuong
Truyện-ngắn 2008-05-21 05:17:00
LƯU Ý: MỌI SAO CHÉP PHẢI GHI RÕ NGUỒN VÀ TÁC GIẢ
Cháu mất tân năm cháu tròn hai-mươi. Nhàta hai-mươi, thì dầy côngnghiệp. Bác Gì Phú biên cươnglĩnh cộngsản dảng (*1). Bác Gì Hữu bừng-nắng-hạ (*2). Bác Gì Thành xuấtzương tìm dường-káchmệnh nơi chântrời xa mùtắp (*3).
Cháu, thú thực, ở tuổi hai-sọi, nhõn có khátvọng mất tân (*4).
Hai-mươi, chưa mất tân?
Nhỡ dâu, hai-mươi-mốt tuổi, dùng phát, phải ra trận, như anh Thạc chị Trâm, lại dùng phát, hysinh, bởi một phát súng của dồngbào, thì dúng là, số bốc cứt (*5). Chết còn tân, thì chuaxót, ôi thôi chuaxót.
Nhỡ dâu, hai-mươi-hai tuổi, chưa chết vì quêhương, mà chết vì cái xe buýt lấn dường, hay cành cây rớt trúng mẹ dầunão (*6). Nãonề, ôi thôi nãonề. Chết còn tân, với hànghàng hoa trắng (*7).
Nhỡ dâu.. Nhỡ dâu.. Nhỡ dâu..
Cháu quyếtdịnh mất tân bằng mọi giá không quá dắtdỏ. Ba-chục cuốc xe-ôm, là ngânphí chấpnhận dược (*8).
Lận trăm ngàn {xèng} trong túi sau, cháu di kiếm mánh phá tân (*9).
Cỡi con Uây Tàu 100cc phạch-phạch qua phố Dê, mà ruột cháu xốn như lượn bến Nhà Rồng zòm xuống boong tàu La Tơrêvilơ bốc khói thựczân mùa dầu thếkỷ (*10). Các dànanh bảo, quanh dây gáimú dứng dầy. Mất tân bởi một con bớp ế, thì thật êchề, nhưng không êchề bằng xuống hỏangục mà tân cứ chưa mất (*11).
Chạy chậm-chậm chừng hai trăm thước, thì cháu nghe tiếng phạch-phạch ngay cạnh. Rõ tiếng máy của một con cũng Uây Tàu, chạy không ga (*12). Linhcảm không lừa giai tân baogiờ. Dươngnhiên rồi, dó là một con mái (*13).
Con-mái hơi già, nhẽ trên ba-sọi, hoặc hơn chút. Nhưng tinhthần quyếttâm mất tân của cháu không cho cháu lằngnhằng. Mái nào không là mái? Không nhẽ thiênkim tiểuthư thì mái hơn một bác nạzòng (*14). Máu cháu zầnzật trong các dộngmạch chủ, nhất là tại các vùng nhạycảm, như ngóntay, hoặc vài cơquan khác.
Không nhòm kỹ con-mái, nhưng cháu biết chắc, cháu sẽ mất tân vì nó. Zù nó là một con ngựa mái, hay thậmchí một con côngnông mái (*15).
Con-mái chạy bên cháu chừng chục thước, rồi quay sang, nhoẻn cười. Với các bác hànlâm, thì cười này vôcùng nhemnhuốc. Nhưng với cháu, nó là cứucánh (*16).
Chuẩn chỉdạo bởi các dànanh, cháu hỏi, nhiêu em? Con-mái dáp, cho em tám-xịch, em bao phòng (*17). Nhận giá cú phá tân rẻ hơn zựkiến tới hai-chục ngàn, thì cháu vẫn buông một phát mặccả, sáu-chục thôi em. Con-mái cười, theo em nhé.
À thì theo.
Dó là một quãng-dường-zài-lộng-gió, như trong bài hát gì, của tay gì bên tây, như tạng cháu dã tìm ra chânlý (*18). Cháu không nắm chânlý xưa của bác Gì Quốc dẹp tầm nào, nhưng cháu chắc, nó cũng chỉ lânglâng ta cỡ dó (*19).
Anh sắp mất tân. A-ha-ha.
Con-mái zong cháu tới một nhànghỉ bầntiện (*20). À thì bầntiện.
Cháu không nhớ, cái ga-giường màu gì, tivi phát nhạc Vừng Giời Dông trong mục thờisự không, thậmchí không nhớ cách con-mái tụt khỏi cháu quả quần Jong Hua thế nào (*21). Mất tân, zứtkhoát hệtrọng hơn quầnbò, nhạc tivi, ga-giường, và sứmệnh zântộc, phỏng ạ.
Dến doạn này, thì cháu tự zuyệt, cắt mẹ văn di. Văn Bựa, cũng cần những nguyêntắc không bựa (*22). Cái chính là, sự bựa của ta, phải nằm trên sự bựa của dời. Sến quá nhỉ.
Xongxuôi, cháu trả tiền. Bo thêm con-mái chục ngàn, bângquơ cháu mới hỏi, em nhiêu tuổi.
Con-mái bảo, con em nhớn rồi. Cháu bảo, nhớn là nhớn như nào.
Con-mái cười-cười, con em hăm-bốn.
Dịt mẹ, cháu buột-mồm, con em hơn anh bốn tuổi.
@2007
5 Comments. Page: 1
Comments
1 comment
Page:Unknown
bao da galaxy s8 giá rẻ
Post a Comment