Rain in the drive (Mưa ngoài ngõ)
Rain in the drive (Mưa ngoài ngõ)
An Hoang Trung Tuong
Tùy-bút 2012-04-04 15:19:00
Mưa ngoài ngõ
Photo Unknown. Source Somewhere In The Net
Trời sắp mưa to, Trung Tướng nhớ chínhxác, sắp mưa to.
Trung Tướng vừa chẹn cửa, tháo quần, túctắc thủdâm trộm, thì chú Cantô dẫn con Ly Tao tới cổng, gọi ầm, Trung Tá ơi Trung Tá ơi.
Trung Tướng giật-mình kêu, Trung Tá nó đi khám ho.
Chú Cantô nói, Trung Tướng a-cố hả, cho chú gửi Ly Tao nhé (*1).
Trung Tướng giao-hẹn, nó phải ngoan đấy. Cháu đang học bài, lượnggiác, đạisố, vậtlý, kỹthuật.
Pa Trung Tướng bảo chú Cantô là người Tầu. Trung Tướng không quantâm. Người Tầu vùng này đâu thiếu, và chẳng cao-sang gì. Họ toàn làm những công-việc thấp-kém nặng-nhọc rongruổi khéoléo bìnhdân, như xíchlô, phu-thồ, khâu giầy, nướng bánh, nấu thạch, bật bông (*2).
Nhưng chú Cantô làm đồngnghiệp Pa Trung Tướng. Chú đóng-chân nhânviên bảovệ biênchế, lương tháng 28 tiền 3 hào (*3). Chỉ 28 tiền 3 hào, chú vẫn sộp hơn bọn bán bizonzon, hoặc sựctắc, hoặc kem-cốc, mỗi ngày đong 4-5 tiền mạn Báchthảo hoặc Ga hoặc Sưphạm (*4). Là Pa nhậnđịnh vậy, chứ Trung Tướng tiêuchí khác, đông xèng mới sộp hehe, không xèng sộp với chó (*5).
Vợ chú Cantô cũng người Tầu. Cô Cantô chết 3 năm rồi, bệnh gì Trung Tướng không nhớ, nhẽ nguyhiểm. Chú Cantô tròngtrọc 3 năm nuôi 2 đứa nhóc tongteo tongteo. Chú nuôi chúng không thật mát-tay, Trung Tướng suppose, bởi chú để con Ly Hương, chị con Ly Tao, dính sưng-phổi và chết năm ngoái (*6).
Chết của Ly Hương rõràng sốc phết, nhưng chú Cantô rút được rất không nhiều kinhnghiệm, dù thựcsự đã gắng và cố. Chú chăn con Ly Tao cách bầnnông chăn ông ngỗng ông dê. Thường nhốt nó trong căn phòng 9m2 của hai-cha-con, khóa-trái cửa, mặc nó bơi trỏng, tựnhiên như-thể sinhtồn. Có những hôm Ly Tao khóc suốt từ trưa đến tối. Nó sốt hay sao? Hay lạnh? Hay buồn? Hay đói? Hay vừa sốt, vừa lạnh, vừa buồn, vừa đói? Nhândân đi ngang thò tay dỗ vài câu, rồi thôi. Chẳng ai trách ai. Nhà nào thời thởi không ngậpngụa bikịch? Một mini nhândân 2-3 tuổi khóc chột giọng không-thể là chuyện tầyđình.
Có những bận Ly Tao ỉa luôn trên giường, cái giường kê cạnh cửa-sổ ý, rồi tự nó ngồi vầy cứt nó. Nó thậmchí bốc cứt thử cắn, và chả cắn nổi. Cứt (người) nhấtđịnh không dễ nuốt, Trung Tướng suppose, thậmchí với các nhândân mini đói-lòi-mắt kèm mất/vắng pama.
Con Trung Tá em-gái Trung Tướng thường sẻ phần quà-sáng của nó cho Ly Tao. Chỉ là mẩu sắn, khúc khoai, hay đẵn mía, không hơn. Đứa trong xó đứa ngoài hiên chúng thân nhau rất.
Trung Tướng hiếm khi chia gì cho Ly Tao. Chẳng phải Trung Tướng kẹtxỉn bầntiện bấtnhẫn, đơngiản Trung Tướng cũng đói-mốc-đít. Có-thể, Trung Tướng đói hơn cả nó.
Chú Cantô gọi Trung Tướng là a-cố. Nói Trung Tướng là "bạn chú". Còn gọi con Trung Tá là a-múi. Nói Trung Tá là "bạn chú" cũng. Trung Tướng hầu-như quý chú, dù chú chẳng biếu anh-em Trung Tướng gì bao-giờ. Trung Tướng không đánhgiá cao phongthái chú, nhưng hiểu và thôngcảm, rất, rất.
Ly Tao vận một quả váy kẻ xanh cũ thủng, chắc disản của con Ly Hương chị nó. Chứ chú Cantô sao chếtạo nổi một quả váy? Ly Tao không vận xìlíp (*7). Nó giống một thằng-hề hơn một bébi 4 tuổi.
Trung Tướng nói, mày nhanh anh đóng cửa.
Ly Tao nói, em nhớ Trung Tá, anh gọi Trung Tá về cho em.
Trung Tướng quát, đã bảo Trung Tá đi khám ho, chiều về, lên giường mau, anh học bài.
Ly Tao leo giường Trung Tướng, quặp đống gối, xoay mặt vào vách, thở-dài như đạicán. Nay nó không bị nhốt, sướng nhẻ hehe.
Trời sậm dần sậm dần. Sấm đì-đoàng đì-đoàng. Đang tháng 11, sao mưa-rào? Sấm, cả chớp, giữa tháng 11 November.
Rồi mưa sập luôn. Dầmdầm dầmdầm dầmdầm. Ly Tao nói, Trung Tướng ôm em, em sợ. Nỉnon tội phết.
Trung Tướng leo giường, ôm Ly Tao. Bỗng-dưng lạnhlẽo và đacảm, khi mưa ngoài ngõ. Ly Tao dúm như héo, run bậpbập bậpbập. Em sợ. Em sợ.
Trung Tướng tốc váy Ly Tao, móc lỗ-đít nó. Không thấy vui. Không thấy buồn. Mông Ly Tao bé tíhon, nhẽ bằng trái cà-chua.
Trung Tướng đẩy quần, vạch cẳng Ly Tao, thúc chim nhằm bẹn nó. Không trúng lỗ nào sorry. Ly Tao một tay bịt mũi một tay đút háng, dứtkhoát bảnnăng.
Uiui, giá Ly Tao là gái, sẽ thúvị bao-nhiêu.
(@2010)
(*1) A-cố: Tức Bạn-trai, tiếng Tầu Cantonese. Trước 1978 Bắc Lừa đông-nghẹt Tầu Nhân, thường gốc Quảng Đông Phúc Kiến, nói tiếng Cantonese.
A-múi: Tức Bạn-gái, tiếng Tầu Cantonese too.
A-phồ: Tức Mụ-già hoặc Vện (aka Con Vện), tiếng Tầu Cantonese too.
(*2) Nướng Bánh, Nấu Thạch, Bật Bông: Tầu Nhân Bắc Lừa từng là dântộc nhớn No2 Xứ Lừa, theo sách Địalý Phổthông Bắc Lừa 195x-197x, chiếm 8% khẩu. Chúng thường làm những công-việc thấp-kém nặng-nhọc rongruổi khéoléo bìnhdân (@Trung Tướng), trong đó phổbiến là Nướng Bánh-mì hoặc Bánh-quẩy từ bột-mì, Nấu Thạch-găng từ trái-găng hoặc Thạch-đen từ rau-câu, Bật Bông táitạo ruột-chăn, bán mì/bún/phở, đóng/sửa giầy/dép, đạp xíchlô, kéo xe-thồ, vânvân vânvân taonhã.
(*3) Nhânviên Bảovệ Biênchế: Aka Office Watchman, nhưng có chếđộ hưutrí.
Lương Tháng 28 Tiền 3 Hào: Mức lương thấp nhất của một Biênchế thời Thiênđàng Lừa 196x bằng 28.3 Ông Cụ, tươngđương 60 tô bún riêu, hoặc 2 quả bút-máy Kim Tinh.
Hào: Đơnvị tiềntệ Lừa xưa, bằng 0.1 Ông Cụ, thấttruyền từ 198x, tại đỉnh-điểm Thiênđàng.
(*4) Bizonzon: Tức Bánh Rán Dòn, cũng một đặcsản Tầu Bắc Lừa trước 1978.
Sựctắc: Tức Cháo Gánh, cũng một đặcsản Tầu Bắc Lừa trước 1978. Người bán Sựctắc thường dùng một đôi thìa gỗ chơi âmsắc đặctrưng của nghề mình: những tiếng sực-tắc sực-tắc rất độcđáo và thêlương đêmđêm.
Kem-cốc: Tức Kem Đựng Cốc, không phải Ice-cream, cũng một đặcsản Tầu Bắc Lừa trước 1978.
Báchthảo, Ga, Sưphạm: Các địadanh nhậycảm Bắc Lừa, mời gúc.
(*5) Đông Xèng: Aka Nhiều Tiền aka Much Money, thuậtngữ Bựa 200x.
(*6) Sưng-phổi: Aka Pneumonia, chứng-bệnh nguyhiểm nhất thời Thiênđàng Lừa 196x-197x, tácnhân gây 50% sự chết của các nhândân mini.
(*7) Thời Thiênđàng 196x-197x Lừa Bắc Kỳ không vận xìlíp, nhưng cũng hầu-như không vận váy.
176 Comments
An Hoang Trung Tuong
Tùy-bút 2012-04-04 15:19:00
Mưa ngoài ngõ
Photo Unknown. Source Somewhere In The Net
Trời sắp mưa to, Trung Tướng nhớ chínhxác, sắp mưa to.
Trung Tướng vừa chẹn cửa, tháo quần, túctắc thủdâm trộm, thì chú Cantô dẫn con Ly Tao tới cổng, gọi ầm, Trung Tá ơi Trung Tá ơi.
Trung Tướng giật-mình kêu, Trung Tá nó đi khám ho.
Chú Cantô nói, Trung Tướng a-cố hả, cho chú gửi Ly Tao nhé (*1).
Trung Tướng giao-hẹn, nó phải ngoan đấy. Cháu đang học bài, lượnggiác, đạisố, vậtlý, kỹthuật.
Pa Trung Tướng bảo chú Cantô là người Tầu. Trung Tướng không quantâm. Người Tầu vùng này đâu thiếu, và chẳng cao-sang gì. Họ toàn làm những công-việc thấp-kém nặng-nhọc rongruổi khéoléo bìnhdân, như xíchlô, phu-thồ, khâu giầy, nướng bánh, nấu thạch, bật bông (*2).
Nhưng chú Cantô làm đồngnghiệp Pa Trung Tướng. Chú đóng-chân nhânviên bảovệ biênchế, lương tháng 28 tiền 3 hào (*3). Chỉ 28 tiền 3 hào, chú vẫn sộp hơn bọn bán bizonzon, hoặc sựctắc, hoặc kem-cốc, mỗi ngày đong 4-5 tiền mạn Báchthảo hoặc Ga hoặc Sưphạm (*4). Là Pa nhậnđịnh vậy, chứ Trung Tướng tiêuchí khác, đông xèng mới sộp hehe, không xèng sộp với chó (*5).
Vợ chú Cantô cũng người Tầu. Cô Cantô chết 3 năm rồi, bệnh gì Trung Tướng không nhớ, nhẽ nguyhiểm. Chú Cantô tròngtrọc 3 năm nuôi 2 đứa nhóc tongteo tongteo. Chú nuôi chúng không thật mát-tay, Trung Tướng suppose, bởi chú để con Ly Hương, chị con Ly Tao, dính sưng-phổi và chết năm ngoái (*6).
Chết của Ly Hương rõràng sốc phết, nhưng chú Cantô rút được rất không nhiều kinhnghiệm, dù thựcsự đã gắng và cố. Chú chăn con Ly Tao cách bầnnông chăn ông ngỗng ông dê. Thường nhốt nó trong căn phòng 9m2 của hai-cha-con, khóa-trái cửa, mặc nó bơi trỏng, tựnhiên như-thể sinhtồn. Có những hôm Ly Tao khóc suốt từ trưa đến tối. Nó sốt hay sao? Hay lạnh? Hay buồn? Hay đói? Hay vừa sốt, vừa lạnh, vừa buồn, vừa đói? Nhândân đi ngang thò tay dỗ vài câu, rồi thôi. Chẳng ai trách ai. Nhà nào thời thởi không ngậpngụa bikịch? Một mini nhândân 2-3 tuổi khóc chột giọng không-thể là chuyện tầyđình.
Có những bận Ly Tao ỉa luôn trên giường, cái giường kê cạnh cửa-sổ ý, rồi tự nó ngồi vầy cứt nó. Nó thậmchí bốc cứt thử cắn, và chả cắn nổi. Cứt (người) nhấtđịnh không dễ nuốt, Trung Tướng suppose, thậmchí với các nhândân mini đói-lòi-mắt kèm mất/vắng pama.
Con Trung Tá em-gái Trung Tướng thường sẻ phần quà-sáng của nó cho Ly Tao. Chỉ là mẩu sắn, khúc khoai, hay đẵn mía, không hơn. Đứa trong xó đứa ngoài hiên chúng thân nhau rất.
Trung Tướng hiếm khi chia gì cho Ly Tao. Chẳng phải Trung Tướng kẹtxỉn bầntiện bấtnhẫn, đơngiản Trung Tướng cũng đói-mốc-đít. Có-thể, Trung Tướng đói hơn cả nó.
Chú Cantô gọi Trung Tướng là a-cố. Nói Trung Tướng là "bạn chú". Còn gọi con Trung Tá là a-múi. Nói Trung Tá là "bạn chú" cũng. Trung Tướng hầu-như quý chú, dù chú chẳng biếu anh-em Trung Tướng gì bao-giờ. Trung Tướng không đánhgiá cao phongthái chú, nhưng hiểu và thôngcảm, rất, rất.
Ly Tao vận một quả váy kẻ xanh cũ thủng, chắc disản của con Ly Hương chị nó. Chứ chú Cantô sao chếtạo nổi một quả váy? Ly Tao không vận xìlíp (*7). Nó giống một thằng-hề hơn một bébi 4 tuổi.
Trung Tướng nói, mày nhanh anh đóng cửa.
Ly Tao nói, em nhớ Trung Tá, anh gọi Trung Tá về cho em.
Trung Tướng quát, đã bảo Trung Tá đi khám ho, chiều về, lên giường mau, anh học bài.
Ly Tao leo giường Trung Tướng, quặp đống gối, xoay mặt vào vách, thở-dài như đạicán. Nay nó không bị nhốt, sướng nhẻ hehe.
Trời sậm dần sậm dần. Sấm đì-đoàng đì-đoàng. Đang tháng 11, sao mưa-rào? Sấm, cả chớp, giữa tháng 11 November.
Rồi mưa sập luôn. Dầmdầm dầmdầm dầmdầm. Ly Tao nói, Trung Tướng ôm em, em sợ. Nỉnon tội phết.
Trung Tướng leo giường, ôm Ly Tao. Bỗng-dưng lạnhlẽo và đacảm, khi mưa ngoài ngõ. Ly Tao dúm như héo, run bậpbập bậpbập. Em sợ. Em sợ.
Trung Tướng tốc váy Ly Tao, móc lỗ-đít nó. Không thấy vui. Không thấy buồn. Mông Ly Tao bé tíhon, nhẽ bằng trái cà-chua.
Trung Tướng đẩy quần, vạch cẳng Ly Tao, thúc chim nhằm bẹn nó. Không trúng lỗ nào sorry. Ly Tao một tay bịt mũi một tay đút háng, dứtkhoát bảnnăng.
Uiui, giá Ly Tao là gái, sẽ thúvị bao-nhiêu.
(@2010)
(*1) A-cố: Tức Bạn-trai, tiếng Tầu Cantonese. Trước 1978 Bắc Lừa đông-nghẹt Tầu Nhân, thường gốc Quảng Đông Phúc Kiến, nói tiếng Cantonese.
A-múi: Tức Bạn-gái, tiếng Tầu Cantonese too.
A-phồ: Tức Mụ-già hoặc Vện (aka Con Vện), tiếng Tầu Cantonese too.
(*2) Nướng Bánh, Nấu Thạch, Bật Bông: Tầu Nhân Bắc Lừa từng là dântộc nhớn No2 Xứ Lừa, theo sách Địalý Phổthông Bắc Lừa 195x-197x, chiếm 8% khẩu. Chúng thường làm những công-việc thấp-kém nặng-nhọc rongruổi khéoléo bìnhdân (@Trung Tướng), trong đó phổbiến là Nướng Bánh-mì hoặc Bánh-quẩy từ bột-mì, Nấu Thạch-găng từ trái-găng hoặc Thạch-đen từ rau-câu, Bật Bông táitạo ruột-chăn, bán mì/bún/phở, đóng/sửa giầy/dép, đạp xíchlô, kéo xe-thồ, vânvân vânvân taonhã.
(*3) Nhânviên Bảovệ Biênchế: Aka Office Watchman, nhưng có chếđộ hưutrí.
Lương Tháng 28 Tiền 3 Hào: Mức lương thấp nhất của một Biênchế thời Thiênđàng Lừa 196x bằng 28.3 Ông Cụ, tươngđương 60 tô bún riêu, hoặc 2 quả bút-máy Kim Tinh.
Hào: Đơnvị tiềntệ Lừa xưa, bằng 0.1 Ông Cụ, thấttruyền từ 198x, tại đỉnh-điểm Thiênđàng.
(*4) Bizonzon: Tức Bánh Rán Dòn, cũng một đặcsản Tầu Bắc Lừa trước 1978.
Sựctắc: Tức Cháo Gánh, cũng một đặcsản Tầu Bắc Lừa trước 1978. Người bán Sựctắc thường dùng một đôi thìa gỗ chơi âmsắc đặctrưng của nghề mình: những tiếng sực-tắc sực-tắc rất độcđáo và thêlương đêmđêm.
Kem-cốc: Tức Kem Đựng Cốc, không phải Ice-cream, cũng một đặcsản Tầu Bắc Lừa trước 1978.
Báchthảo, Ga, Sưphạm: Các địadanh nhậycảm Bắc Lừa, mời gúc.
(*5) Đông Xèng: Aka Nhiều Tiền aka Much Money, thuậtngữ Bựa 200x.
(*6) Sưng-phổi: Aka Pneumonia, chứng-bệnh nguyhiểm nhất thời Thiênđàng Lừa 196x-197x, tácnhân gây 50% sự chết của các nhândân mini.
(*7) Thời Thiênđàng 196x-197x Lừa Bắc Kỳ không vận xìlíp, nhưng cũng hầu-như không vận váy.
176 Comments
Comments
Post a Comment